*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhà họ đều không có đàn ông, họ không thể nuôi gia đình bằng cách làm việc trong xưởng dệt một mình.
Có lẽ cũng có một hoặc hai người trong số họ thực sự muốn trở thành nữ binh.
"Ta rất vui vì mọi người ở lại, nhưng ta muốn nói rõ với mọi người rằng ta không tuyển dụng các nữ binh để thêu thùa. Ta trả lương như các binh nam thì sau mọi người phải làm công việc tương tự như các binh nam, cần áp tải hàng hoá, cầm đao liều mạng với thổ phỉ”.
Advertisement
Khánh Mộ Lam nói: "Nếu ai sợ hãi, thì nên rời đi ngay bây giờ. Nếu có đánh nhau mà rút lui, sẽ bị coi như binh đào ngũ, sẽ gi3t chết ngay tại chỗ, mà binh đào ngũ sẽ không nhận được bất kỳ khoản bồi thường nào. Chết cũng là vô ích.
Những điều này cũng sẽ được ghi trong khế ước, mọi người có thể suy nghĩ cho kỹ".
Advertisement
Vừa dứt lời, ba người phụ nữ khác đã quyết định rời đi.
Nhưng những phụ nữ còn lại lại tỏ ra kiên quyết hơn.
"Nghĩ kỹ rồi, có thể tới ký khế ước sinh tử đi, chưa nghĩ kỹ có thể về, hôm sau lại đến".
Khánh Mộ Lam nói: "Nhưng cũng chỉ cho hạn ngày mai nữa thôi, ngày kia đến sẽ không thu nhận nữa".
"Ta ký!"
"Ta cũng sẽ ký!"
Mấy chục phụ nữ còn lại đều đóng dấu vân tay của họ vào khế ước sinh tử, sau đó bắt đầu khóa đào tạo đánh giá vào sáng hôm đó.
Cuối cùng, một nửa trong số họ đã bị loại, chỉ có hơn 30 người vượt qua cuộc đánh giá, năm mươi người mà Khánh Mộ Lam mong đợi còn dư ra tận bảy tám người, họ đều đã được Khánh Mộ Lam giữ lại.
Sau lần mở rộng này, số lượng nữ binh gần bằng số lượng nam binh khiến cho Khánh Mộ Lam rất vui mừng.
Nhưng có nhiều người hơn cũng cần trang bị nhiều hơn, nên Khánh Mộ Lam mấy ngày nay đã trở thành một viên kẹo cao su, ngày nào cũng bám lấy Kim Phi, nịnh y để y làm vũ khí cho mấy nữ binh.
Còn không à, khi Kim Phi tỉnh dậy, y đã nhìn thấy Khánh Mộ Lam đang đứng trong sân.
"Bà cô à, không phải ta đã hứa sẽ làm vũ khí cho cô sao?"
Kim Phi bất đắc dĩ nói: "Cô không giám sát huấn luyện nữ binh à, sao lại tới đây làm gì?"
"Không phải sợ ngài ngủ quên nên mới đến gọi dậy sao?"
Khánh Mộ Lam nhếch mép nói.
Kim Phi thích ngủ nướng, ba ngày trước y ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao, sau khi Khánh Mộ Lam phát hiện ra, ngày thứ 2 cô ấy đã chạy đến đánh thức Kim Phi vào sáng sớm, điều này khiến Kim Phi chán nản.
"Ta dậy rồi, cô mau đi đi".
Bây giờ nhìn thấy Khánh Mộ Lam, y liền cảm thấy đau não.
"Mộ Lam, đến rồi thì ăn điểm tâm rồi hẵng đến sau núi?"